Sau 12 ngày đấu tranh để giành giật sự sống, cháu Nguyễn Khánh Vân, nạn nhân còn lại trong vụ nổ xe máy Honda Dream đã trút hơi thở cuối cùng, và được gia đình làng xóm đưa tiễn về với nơi an nghỉ cuối cùng.
Chúng tôi có mặt tại gia đình anh Nguyễn Văn Quế ở xã Nam Sơn (Quế Võ – Bắc Ninh) vào một buổi chiều đồng giá rét, để tiễn đưa bé Vân về với nơi an nghỉ cuối cùng.
Hàng trăm người đau đớn đưa cháu Vân về nơi an nghĩ cuối cùng. |
Trong ngôi nhà 2 tầng khang trang mới xây chỉ nửa tháng trước vẫn còn tràn ngập niềm vui, niềm hạnh phúc của một gia đình ấm cúng, giờ bỗng trở nên lạnh lẽo. 12 ngày trước vụ nổ xe quái ác đã cướp đi sinh mệnh của mẹ con chị Nguyễn Thị Quỳnh (mẹ cháu Vân) - lúc này đang mang thai 3 tháng.
Có mặt trong đám tang đưa tiễn Vân, là những người thân trong gia đình và hàng trăm người dân trong thôn xóm. Đám tang không kèn trống, không nhiều những tiếng than khóc ỉ ôi, chỉ thấp thoáng vài vành tang trắng, và một đoàn người bước đi trong lặng lẽ nhưng ngước nhìn thì khóe mắt ai cũng đỏ hoe.
Chia sẻ về những ngày túc trực bên cháu Vân để cùng cháu giành giật lại sự sống, chú Trương Hữu Minh cho biết: “Có lúc ở viện cháu Vân gần như tỉnh lại, đôi mắt đã hấp háy được, đôi tay thì cựa quậy, nhưng hỏi gì cháu cũng chỉ biết chảy nước mắt. Sau mỗi lần như thế, sức khỏe của cháu lại yếu đi. Biết trước là sẽ khó khăn, nhưng “còn nước còn tát” ngày nào cháu Vân còn sống, thì ngày đó còn hy vọng, chỉ có điều, hy vọng cứ ngày càng ít dần đi.
Có mặt trong đám tang đưa tiễn Vân, là những người thân trong gia đình và hàng trăm người dân trong thôn xóm. Đám tang không kèn trống, không nhiều những tiếng than khóc ỉ ôi, chỉ thấp thoáng vài vành tang trắng, và một đoàn người bước đi trong lặng lẽ nhưng ngước nhìn thì khóe mắt ai cũng đỏ hoe.
Chia sẻ về những ngày túc trực bên cháu Vân để cùng cháu giành giật lại sự sống, chú Trương Hữu Minh cho biết: “Có lúc ở viện cháu Vân gần như tỉnh lại, đôi mắt đã hấp háy được, đôi tay thì cựa quậy, nhưng hỏi gì cháu cũng chỉ biết chảy nước mắt. Sau mỗi lần như thế, sức khỏe của cháu lại yếu đi. Biết trước là sẽ khó khăn, nhưng “còn nước còn tát” ngày nào cháu Vân còn sống, thì ngày đó còn hy vọng, chỉ có điều, hy vọng cứ ngày càng ít dần đi.
Di ảnh của cháu Vân. |
Đêm về sáng ngày 13/12 thì sức khỏe của cháu trở nên nguy kịch, mạch yếu dần. Vì vậy gia đình mới chủ động xin bác sĩ để đưa cháu Vân trở về quê nhà, không ngờ, cháu lại vĩnh viễn ra đi ngay trong buổi sáng cùng ngày.”
“Quỳnh bây giờ có lẽ đã đón được cháu Vân ở nơi suối vàng rồi, mẹ con đã đoàn tụ nhưng mà sao thấy đau đớn cho những người ở lại quá !” câu nói của bà Nguyễn Thị Thục – bác ruột của Vân càng khiến cho những người trong đoàn đưa tang không cầm được nước mắt.
Linh cữu của bé Vân được đặt ngay gần ngôi mộ chất đầy vòng hoa vẫn còn chưa héo hết của chị Quỳnh những mong mẹ con được gần nhau, ít nhiều cũng đỡ lạnh lẽo nơi chín suối.
Đoàn đưa tang trở về, ai cũng cố nán lại, để mong xua đi cái lạnh lẽo, hoang vắng trong ngôi nhà đầy tang thương. Dù là hàng xóm, hay những người thân ở phương xa trở về thì cũng không ai ngờ, có một ngày tai họa lớn như vậy lại ập vào cái gia đình nghèo khó mà hiền lành phúc hậu này.
“Quỳnh bây giờ có lẽ đã đón được cháu Vân ở nơi suối vàng rồi, mẹ con đã đoàn tụ nhưng mà sao thấy đau đớn cho những người ở lại quá !” câu nói của bà Nguyễn Thị Thục – bác ruột của Vân càng khiến cho những người trong đoàn đưa tang không cầm được nước mắt.
Linh cữu của bé Vân được đặt ngay gần ngôi mộ chất đầy vòng hoa vẫn còn chưa héo hết của chị Quỳnh những mong mẹ con được gần nhau, ít nhiều cũng đỡ lạnh lẽo nơi chín suối.
Đoàn đưa tang trở về, ai cũng cố nán lại, để mong xua đi cái lạnh lẽo, hoang vắng trong ngôi nhà đầy tang thương. Dù là hàng xóm, hay những người thân ở phương xa trở về thì cũng không ai ngờ, có một ngày tai họa lớn như vậy lại ập vào cái gia đình nghèo khó mà hiền lành phúc hậu này.
Ngôi nhà khang trang mới xây giờ trở nên trống hơ trống hoác với nghi ngút khói hương từ 2 ban thờ lập vội. Gương mặt cháu Vân dễ thương trên di ảnh khiến những người từ phương xa như chúng tôi cũng không cầm được nước mắt.
Đứng bên cạnh bàn thờ, bà Hà Thị Tạc (73 tuổi) - bà nội của cháu Vân thì nghẹn ngào, lấy tay cố quệt những giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài trên khuôn mặt già nua đầy khắc khổ, bà bảo chẳng có ai khổ như bà, hơn một chục ngày trời, mà tới 2 lần bà phải chịu cảnh “lá vàng” tiễn biệt “lá xanh”.
Đứng bên cạnh bàn thờ, bà Hà Thị Tạc (73 tuổi) - bà nội của cháu Vân thì nghẹn ngào, lấy tay cố quệt những giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài trên khuôn mặt già nua đầy khắc khổ, bà bảo chẳng có ai khổ như bà, hơn một chục ngày trời, mà tới 2 lần bà phải chịu cảnh “lá vàng” tiễn biệt “lá xanh”.
Đớn đau. |
Bà Tạc nói: “Từ hôm mẹ cháu Vân mất đến nay ngày nào tôi cũng thắp hương cho con dâu rồi cầu khấn con phù hộ cho cháu Vân để một ngày tôi lại được nhìn thấy cháu trở về vui đùa trong vòng tay của bà của bố, nhưng sao ông trời lại trả nó về trong tình trạng bất động thế này!"
Trong tiếng khóc khan không còn rõ tiến, bà nói tiếp: "Không biết đến bao giờ tôi mới có thể quên được những câu nói của cháu, ngày thường nó cứ nói cười suốt cả ngày, mới 5 tuổi mà ăn cơm, khi nào nó cũng gắp thức ăn cho bà, rồi còn luôn miệng hỏi bà có thương cháu không nữa ?”
Anh Nguyễn Văn Quế - bố của Vân thì chỉ ngồi lặng lẽ ở một góc sân, đôi mắt anh trĩu nặng nổi buồn, anh cứ nhìn vào vô định và không tin nổi chỉ trong thoáng chốc gia đình hạnh phúc mà anh vun đắp bấy lâu nay giờ đã tan thành mây khói.
Trong tiếng khóc khan không còn rõ tiến, bà nói tiếp: "Không biết đến bao giờ tôi mới có thể quên được những câu nói của cháu, ngày thường nó cứ nói cười suốt cả ngày, mới 5 tuổi mà ăn cơm, khi nào nó cũng gắp thức ăn cho bà, rồi còn luôn miệng hỏi bà có thương cháu không nữa ?”
Anh Nguyễn Văn Quế - bố của Vân thì chỉ ngồi lặng lẽ ở một góc sân, đôi mắt anh trĩu nặng nổi buồn, anh cứ nhìn vào vô định và không tin nổi chỉ trong thoáng chốc gia đình hạnh phúc mà anh vun đắp bấy lâu nay giờ đã tan thành mây khói.
Số phận trớ trêu đã đẩy anh vào cảnh phải dự đám tang cả vợ lẫn con trong 12 ngày trời. 3 mạng người, 3 nỗi đau khiến anh dường như không còn đủ sức lực để khóc.
Anh chỉ biết im lặng kìm nén rồi thở dài đầy bất hạnh: “Thế là hết, hết thật rồi, vợ bỏ đi, con cũng bỏ đi mất rồi!”.
Gia Văn