Đến tận hôm qua, ngày 7 tháng 2 năm 2012, một tháng sau sự kiện động trời Tiên Lãng, có khi đã có đến xấp xỉ một nghìn tin bài về vụ này, một sự kiện diễn ra giữa ban ngày, ban mặt, với sự chứng kiến của rất nhiều người mà ông Bí thư Thành ủy Hải Phòng vẫn nói là đang giao cho công an điều tra ai phá nhà ông Vươn và sẽ có kết luận sau. Rồi sáng nay báo chí đưa tin là đương sự đã thú nhận với báo chí ai phá và ai sai bảo chuyện phá! Chuyện này phải biết ngay chứ? Với cách thức như thế, người ta có quyền đặt ra rất nhiều câu hỏi. Chậm trễ này là tại nhận thức, tại quan liêu hay vì những lý do khác...
Họp báo về vụ cưỡng chế thu hồi đất đối với gia đình ông Đoàn Văn Vươn chiều 7/2.Ảnh: VOV |
Tôi tin, ông Bí thư đã vất vả suy nghĩ rất nhiều về những câu hỏi của báo chí và câu hỏi nói trên. Điều này sẽ là một kỷ niệm buồn, rất buồn và sẽ còn đi theo ông trong cuộc đời công bộc vì dân, vì nước.
Nhưng điều đáng buồn nhất, thưa ông, không phải là nỗi buồn của riêng ông, không phải đáng tiếc là sự việc Tiên Lãng gây dư luận ầm ĩ trong dịp Tết với bao nhiêu là giấy mực, cũng không phải là sự xuất hiện của hàng chục đoàn từ các cơ quan trung ương, mà là sự sai trái, sự cố tình bao biện vụng về có tính tập thể, là sự phản ứng quá muộn mằn của ông Bí thư và cơ quan giúp việc của ông, là sự thương tổn lòng dân Tiên Lãng, lòng dân Hải Phòng và lòng dân của cả nước đối với Hải Phòng. Phải nhìn vào điều đó, chúng ta mới thấy hết sai lầm, mới thấm hết nỗi đau. Và chừng nào chưa thấm hết sự thật đó, chúng ta chưa thể vượt qua được sự cố động trời này.
Tại sao lại đến nông nỗi ấy vẫn là câu hỏi của rất nhiều người. Tôi không nghĩ ông chủ tịch huyện và tập thể quanh ông lại ‘ngây thơ” và “đơn giản hóa” mọi điều trước, trong và sau sự việc này. Tôi không thể hiểu nổi ông Trưởng Ban Tuyên giáo Huyện ủy vẫn có đủ bản lĩnh để hiên ngang giải thích và tuyên bố nhiều điều liên quan trước hàng trăm đảng viên cốt cán của huyện. Và tôi, vốn hàng chục năm binh nghiệp, cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi tại sao ông Giám đốc Công an Hải Phòng dám tuyên bố đó là một trận đánh hay, một trận đánh đẹp. Những tuyên bố dễ dãi, mâu thuẫn, không nhất quán đấy có từ đâu? Những tuyên bố đó đâu có phải dừng lại ở việc “nhỡ miệng” mà là nhận thức, là quan điểm, là đạo đức cách mạng. Có điều gì là chỗ dựa cho những việc làm và tuyên bố khó hiểu ấy?
Là đảng viên, là cán bộ, tôi xin được chia sẻ với ông những mất mát vừa qua. Nhưng từ tâm can của mình, và tôi tin những người còn tâm huyết với chế độ của chúng ta, rất mong ông và Hải Phòng hãy dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật. Đó là cách duy nhất giúp Hải Phòng vượt qua cơn sóng gió này và làm vơi đi nỗi buồn của chúng ta.
Có điều gì chưa phải đạo, mong ông Bí thư bỏ qua cho một tấm lòng thành.
Lê Hoàn